Bấy lâu cách Mẹ xa nhà,
Hương quê man mác đậm đà xiết bao.
Mây Tần một giải bay cao,
Mắt trông thấy nhớ lòng nao muốn về.
Thầy trò khăn gói đề huề,

1270.Hướng nhà quen lối, bóng quê thạo đường.
Ra đi xông gió pha sương,
Mà tình Mẫu Tử vấn vương nặng tình.
Đức Bà thầm lặng hy sinh,
Vì đời đành để con mình lìa xa.
Mừng mừng tủi tủi chan hòa,
Gặp Con quên hết những là nhớ thương.
Nhân ngày lễ hội đồng hương,
Chúa vào giảng thuyết nguyện đường làng quê.
Đọc bài gặp đúng vấn đề,

1280.Đoạn tiên tri chép chỉ về bản thân.
Lời rằng : “Ta được Thánh Thần,
Xức dầu phong chức thông ân thông quyền.
Ủi an những kẻ lo phiền,
Tháo xiềng nô lệ chữa chuyên đui mù.
Loan tin ân xá lao tù,
Đem Tin Mừng đến những khu bần hàn.
Rao truyền cho khắp thế gian
Biết Năm Hồng Phúc mở màn nay mai.
Đọc xong ngồi xuống giảng đài,

1290.Mọi người chú mục lắng tai ngưng thần.
Chúa rằng : “Lời của Tiền Nhân,
Hôm nay ứng nghiệm từng vần từng câu.
Những gì nghe biết từ lâu,
Giờ trông tận mắt khác đâu chỗ nào ?
Lời cao dẫn giải thêm cao,
Ý sâu nghĩa lý thêm vào càng sâu.
Từng lời điểm ngọc tô châu,
Mỗi câu mỗi thấm vào đầu người nghe

Dân làng miệng búa lưỡi đe :

1300.“Con ông thợ mộc Giu-se ấy mà.
Học khôn học khéo đâu ra ?
Ai mà không biết cả nhà bà con ?
Dạy đời biết lẽ thiệt hơn,
Ai bày mà giảng cũng ngon lạ lùng”.
Khen tròn bắt méo tứ tung,
Kèn xuôi trống ngược vô cùng chán tai.
Có người xin Chúa trổ tài,
Cho bà con thấy một vài phép chơi.
Rằng : “Nghe lắm chuyện lạ đời,

1310.Tại thành Ca-phát nhiều người biết qua.
Ở đây đất mẹ quê cha,
Hãy cho rõ mặt tài hoa với đời.”
Chúa rằng : “Dạy vẽ quá lời,
Thế gian ai dễ biết người biết ta.
Xưa nay ở tại quê nhà,
Có ai được nhận mình là tiên tri.
Hỏi ai có nhớ thời kỳ,
Ba năm sáu tháng trời chì không mưa.
Thiên tai há dễ phòng ngừa,

1320.Khắp nơi ma đói chẳng chừa một ai.
Ê-li được Chúa an bài,
Trọ nhà quả phụ miền ngoài Si-đông.
Ích-diên thừa kẻ góa chồng,
Có ai đáng mặt rước ông mà hòng ?
Biết bao nhiêu kẻ bị phong,
Thời Ê-lí-duệ ai mong được lành ?
Na-man người khác địa danh,
Đặc ân khỏi bệnh được dành cho thôi.
Nghe qua dân chúng giận sôi,

1330.Quyết lôi Người đến đỉnh đồi mà xô.
Giữa cơn náo loạn hàm hồ,
Chúa thong thả gọi môn đồ ra đi.


Lm. Phanxico Xavie Nguyễn Xuân Văn